KingBeeMan & Lãng Tử
Năm 1968 qua đi với những biến động trên chiến trường như trận Khe Sanh, Làng Vei, A Shau, A Lưới, Tà Bạt, Dak Pek, Dak Saeng, Benn Het, Plei Jeireng, Bu Prang, Snoul v.v... và nhất là cuộc Tổng Công Kích Tết Mậu Thân làm thay đổi nội tình nước Mỹ. Tổng Thống Nixon đã đắc cử với lời hứa rút ra khỏi VN, và bắt đầu chương trình Việt hóa chiến tranh, nhưng những cuộc biểu tình phản chiến một ngày một gia tăng. Tại Hội Ðàm Paris, hai bên vẫn kiếm cách kéo dài thời gian để tìm chiến thắng nơi mặt trận để có thể điều đình trong thế mạnh. Do đó trên bàn hội nghị ai cũng nói tới hòa bình, nhưng trên chiến trường cường độ càng ngày càng dữ dội hơn. Và cứ như thế, chúng tôi tiếp tục bay trong lửa đạn dọc theo Ðường Mòn Hồ Chí Minh, và tôi tiếp tục chứng kiến những sự chiến đấu anh dũng của các anh em đồng đội cũng như ngậm ngùi nhìn những anh em không may mắn ra đi.Tôi còn nhớ lần đó tôi theo PHÐ Tưởng - Thu biệt phái lên Kontum và máy bay quan sát đã tìm thấy một Team mất tích hơn 6 tháng trời, theo tín hiệu (signal) thì hoàn toàn không đúng, nhưng theo một vài nhận định thì họ là những Team bị mất liên lạc, trưởng trại B.15 và Trung tá Hoa Kỳ tại đây yêu cầu Anh Tưởng thử bay lên tìm hiểu nếu có thể đón được thì đón, đồng thời trong khi đó điện từ Nha Kỹ Thuật do Ðại Tá Ðoàn Văn Nu chỉ thị là bằng mọi giá phải rước ho. Lúc đó trời đã vào chiều, anh Tưởng bay lên vòng qua lại LZ nhiều vòng và trời một lúc một tối dần mà LZ lại vào vị trí nửa đường từ B.15 đến sông Mekong. Anh Tưởng quyết định xuống thấp nếu nếu họ không có phản ứng tất nhiên không phải địch quân, khi xuống thấp và bay từ từ xem phản ứng, thấy họ bật hộp quẹt Zippo tôi yên chí. Anh Tưởng nói: "Mẫn ơi, nếu chú thấy họ có động tịnh gì là chơi liền nghe không", rồi anh đáp xuống, ba troops nhảy ngay lên tàu ra vẻ mừng rỡ, anh Thu nói vói xuống: "Mẫn ơi coi chừng họ bóp cổ chú đó", tôi trả lời: "Em nhận ra họ rồi". Anh Thu đùa thêm: "Ừ nó bóp cổ bây giờ đó", rồi anh cười khà khà. Tôi đưa cho họ bao thuốc con mèo nhỏ 10 điếu, họ mừng rỡ vì từ lâu không còn thuốc lá, họ rít thuốc mà thấy tội nghiệp. Tôi còn nhớ những người này lần đi thả trước, họ đi 5 người trong đó có hai người bản xứ Lào, họ mang theo tiền ba loại Lào, Cam Bốt, và tiền Cụ Hồ. Khi xuống tới nơi họ chôn trong rừng trong những thùng nhựa màu đen. Hai người Lào, sau khi về tới làng của họ, bèn làm phản và ba người còn lại phải chạy thục mạng bơi qua sông Mékong bỏ luôn máy truyền tin 74 khi bơi qua sông và từ đó họ mất liên lạc, khi hết lương thực họ phải dùng lá cây lá non có màu đỏ là dùng được còn vài bịch hành và cà rốt khô trong P.I.R họ ngậm từ từ để lấy hương và cầm hơi, họ nói nếu máy bay không đón thì họ sẽ phải lội bộ về.
Ngày 01 Tháng 6 năm 1969, PHÐ Khúc - CoPilot? - Vững nhận một phi vụ thả Team Local ở Quảng Ngãi. Phi cơ đáp xuống ruộng quá nhanh biến thành Forced Landing, và Flare đuôi đập mạnh xuống đất, tàu xốc mạnh tưng lên, giá súng không "locked" lại nên súng Ðại Liên đập mạnh vào mặt Hà Khắc Vững. Anh đã chết ngay sau đó.
Trong những ngày tháng này có một lần tôi đi bay với anh Xuân, anh An bay leader ở Kontum. Chúng tôi đi rước toán, anh Xuân có dặn tôi là bãi đáp hơi "slope" và cây cối chung quanh lại cao. Team đã dùng cưa máy cưa trống làm bãi đáp, và họ cắt còn gốc hơi cao, vậy khi Anh đáp Em nhớ Clear thật kỹ nhé. Khi đến LZ Anh Xuân xuống rất nhanh, và cây chung quanh có cao thật, anh "flare" mũi tàu ngổng lên, đuôi thấp xuống. Tôi la lên coi chừng cây và nghe bộp... bộp... bộp... rồi xong, anh đã chặt cây mất rồi, máy bay đáp xuống đuôi rung dữ dội, anh Xuân nói để anh cất cánh lấy "airspeed" thử coi. Nhưng vừa dở lên thân máy bay quay một vòng anh Xuân vội ịn xuống mặt đất, trời ơi máy bay chỉ nhích lên một chút xíu thôi là cây nó đội lên ghế Mevo là người tôi sẽ bị đẩy lên đụng ghế Pilot làm cho toàn thân thun lại và đầu chắc phải chui vào ngực của mình mà trốn thôi, nhưng thật là may cây nó lại đội lên trước mặt, tôi phải dạng chân ra, và đúng là may thật vì chính nhờ gốc cây này đã kềm máy bay lại, làm cho nó không bị lật, và không bị ngẫu lực xoắn làm máy bay xoay tròn theo trục quay. Thật là hú hồn lúc bấy giờ tôi hết biết làm gì nữa cả, ngay khi đó anh Nguyễn Quý An bay ở phía trên, muốn xuống nhưng không có chỗ nào để đáp, cuối cùng Anh quyết định đáp trên "rotor head" để một bánh trên bầu tròn tròn chính giữa "main rotor", và lúc bấy giờ tôi rất lúng túng, một tay cầm "form" ghi tình trạng máy bay, và bình chữa lửa, còn tay kia ôm súng đại liên 30, trong lúc đó Ông Già Tưởng thả "hoist" xuống, nhưng hai tay tôi không rảnh thì làm thế nào đây? Ông Già Tưởng rút "hoist" lên và leo xuông la lên: "Liệng hết đi thằng cù lần!". Thế là tôi quăng sạch. Ông Già Tưởng chỉ vào cây súng bảo tôi lượm lại và đưa lên cho ông, trong khi đó anh Xuân và anh Yên Râu đã leo lên và vào máy bay rồi. Tôi lúc bấy giờ mới leo lên Cockpit chỗ hai phi công ngồi lái. (Câu chuyện này không biết anh An và anh Xuân còn nhớ không?)
Khoảng 10 ngày sau tai nạn của Anh Hà Khắc Vững, PÐ 219 chịu một thiệt hại thật là nặng nề với hai PHÐ An - Khải - Tưởng và Trung - Kiệt - Ðức bị bắn rớt vùng mật khu 609 gần cao nguyên Bolovens bên Lào. Sáng hôm đó Trưởng Trại B15 và Th/T Chỉ Huy phía Hoa Kỳ yêu cầu Biệt Ðội 219 biệt phái tại KonTum bay đủ 6 chiếc trực thăng lên Dakto trực và sẽ đón Ðại Ðội Biệt Kích trở về. 8 giờ sáng lần lượt 6 chiếc CH.34 xuất hiện từ hướng Tân Cảnh đáp chạy "rolling" trên runway rồi vào "parking" phía trái của phi đạo, Hai bên phi đạo Dakto lúc này có những ống cống bằng tôn dợn sóng mái vòm đặt rải rác khắp nơi và một vài công sự phòng thủ bỏ hoang. Các TPC vào lều chỉ huy để nghe "briefing" trong khi đó thì đại đội đang đụng đầu mạnh với địch quân, và họ báo cáo về cho biết quân địch chỉ toàn những chàng trai trẻ và như say thuốc, nên họ đánh không biết sợ, và bám rất sát quân ta, vì vậy Ðại đội Biệt Kích yêu cầu Trực Thăng khoan vào đón, để cho tình hình lắng dịu. Mãi cho đến khoảng 10 giờ thì Kingbees mới được lệnh lên vùng, LZ nằm ở vị trí phía Tây của Leghorn, một đồi thấp nắm gần một khe suối.
Khi Anh An vào đáp thì địch quân bắn lên dữ dội, Anh cố gắng đón được một toán thì chiếc thứ nhì tiếp tục vào. Chiếc này bị bắn rơi ngay tại chỗ (không nhớ PHÐ này là ai), anh An quay lai đón ngay PHÐ bi rơi và quay trở về, trong lúc đó địch quân đã nắm được tọa độ đáp của trực thăng, vì vậy chiếc tàu bay thứ ba do anh Trung lái vừa đáp xuống thì địch quân đã pháo vào trúng ngay Cockpit phía bên trái chỗ anh Thái Anh Kiệt ngồi ghế copilot. Anh Kiệt trực tiếp hứng viên đạn, anh Trung nhảy xuống khỏi máy bay chạy vào công sự phòng thủ của ÐÐ/BK. Trong khi đó Mevo Trần văn Ðức chưa biết Th/u Kiệt bị trúng đạn đứng ở dưới nắm chân Th/u Kiệt mà lắc: "Anh Kiệt xuống, Anh Kiệt!", không nghe trả lời Ðức đẩy ghế Pilot chui lên. Thật là kinh hoàng, Th/u Kiệt mất một vai trái và đầu văng đi đâu mất, những giây điện trên cockpit bị đứt và cuốn ngang cổ Th/u Kiệt, cộng thêm máu thấm vào trông như những sợi gân đong đưa trên cổ, Mevo Ðức vội vàng tụt xuống và chạy vào công sự. Một lát sau địch quân pháo thêm lần nữa máy bay bị cháy và lần này thì Th/u Thái Anh Kiệt vĩnh viễn không thể về với gia đình và đồng đội được nữa dù chỉ là hài cốt. Anh đã hy sinh thật anh dũng để lại sau lưng bao nhiêu bạn bè đồng đội và người thân một nỗi xót thương đau đớn vô vàn và từ đó chiến tranh đã chấm dứt với Anh như câu nói của một nhà văn: " ONLY THE DEADS HAVE SEEN THE END OF WAR", tiếp sau đó Anh An nhiều lần xuống đáp nhưng đều gặp sự chống trả mănh liệt của địch quân, không làm thế nào vào được cả, đành phải quay về để tính kế khác. Khi về đến Dakto anh được nghe qua máy truyền tin của một "radio man" khuyên anh không nên vô, để ÐÐ/BK tìm cách di chuyển ra hướng khác ngoài tầm pháo kích của địch quân, nhưng anh ta nói thêm một câu, tuy vây nhưng tùy Leader định liệu. Anh An cứ suy tính mãi, và đi đến quyết định, không thể để PHÐ nằm lại qua đêm trong LZ được, rồi Anh nghĩ, có lẽ phải lợi dụng lúc trời tối trong khi đó địch quân sửa soạn dùng cơm và không ngờ máy bay lại đáp ban đêm. Quả là anh định liệu như thần, anh liên lạc trước với PHÐ ở dưới cho biết đúng 19 giờ anh cất cánh bay thẳng đến LZ, vừa đến nơi anh lao thẳng xuống không cần đánh vòng bật "landing light" là đáp ngay, địch quân không kịp trở tay, khi cất cánh địch quân mới định thần bắn vói theo nhưng không kịp nữa rồi, anh đã lên cao và qua khỏi tầm bắn.
Qua ngày hôm sau "mission" vẫn còn tiếp tục, và máy bay chỉ còn lại bốn chiếc, buổi sáng khi lên đến nơi, anh An quyết định lên hai chiếc là anh và anh Xuân cùng với hai chiếc gunship và một chiềc O2 quan sát vì anh cũng muốn sử dụng kế bất ngờ để đáp vào LZ Anh nhanh nhẹn đáp xuống, nhưng địch quân cũng đã chuẩn bị trước rồi sau bài học hôm qua. Khi Anh vừa đáp xuống thì bị pháo ngay vào động cơ máy bay nổ tung ngay lập tức, Anh Nguyễn Quý An và copilot Dương Văn Khải chạy kịp lên đồi vào công sự, trong lúc đó vì bị dằn mạnh ông Mevo Già Ch/u Phan Văn Tưởng bị thương nơi chân, khi chui được ra khỏi máy bay, thì bị main blade còn quay chậm đập vào đùi và mông làm ông bị gãy chân, Trong lúc đó tôi đi với Anh Phạm Ngọc Xuân đang bay "cover" ở trên cao, khi máy bay vừa rơi xuống anh Xuân vội liên lạc ngay: "An, nghe không An?" rồi anh lại tiếp tục: "An, nghe không An?", cứ như thế rất nhiều lần, sau cùng anh la lên một tiếng than rằng: "Chết hết rồi!", thật là não lòng. Giọng của anh đã làm cả tôi lẫn anh Yên bật nước mắt, không khí bi quan bao trùm cả bầu trời, cuối cùng cũng nghe được giọng anh An trong vô tuyến, anh ra lệnh không được đáp, vì lúc này địch đang tấn công và bắn nhau dữ dội, anh Xuân và tất cả các PHÐ khác phải quay về chờ lệnh và tiếp thêm nhiên liệu, sau đó liên lạc về Phi Ðoàn ở Ðà Nẵng, lập tức tất cả các Bộ Tham Mưu Phi Ðoàn vội vàng lên đường bay thẳng lên Dakto, gồm có Th/T CHT Ðặng Văn Phước, TH/Tá CHP Trần Văn Luân, Ð/U Trưởng Phòng Hành Quân Nguyễn Hữu Lộc và Ð/U Flight Leader Nguyễn Văn Tưởng. Khi phái đoàn bay lên đến nơi cũng chỉ là thị sát thôi vì tình huống lúc bấy giờ không cho phép một chiếc nào xuống nữa cả, mặc dù Ông Già Tưởng bị thương nặng không đi được, và cuối cùng anh An điện về cho hay là Team sẽ phải di chuyển vì lúc này hai bên đang đụng độ khốc liệt. Nước dọc theo con suối nhỏ bây giờ chuyển sang màu đỏ, vì người chết quá nhiều dọc theo hai bên bờ suối và không thể uống được nước này nữa, chính vì vậy PHÐ của Anh phải theo Team di chuyển và Ông Già Tưởng sẽ có một số Anh Em Team thay phiên kéo ông đi. Họ dùng hai cây rừng và buộc cái mền hoặc cái poncho cho ông nằm trên đó và một người kéo ông đi, và cứ như vậy các PHÐ ở Dakto thấp thỏm chờ đợi mãi cho đến chiều mới được tin từ máy vô tuyến báo về là họ đã di chuyển được xa vùng địch quân và đang tìm bãi để trực thăng có thể đáp được. Rồi cuối cùng tin báo cho biết LZ đã sẵn sàng. Và PHÐ của anh An cũng đã được đón về, chấm dứt nỗi đau đớn xé thịt mà Ông Già Tưởng phải chịu đựng trong suốt đoạn đường di chuyển vì bị kéo lê nhiều cây số đường rừng. Sau vụ này, Ông Già Tưởng được giải ngũ với cái chân bị thương tật. (Còn tiếp)
Lãng Tử & KingbeeMan
No comments:
Post a Comment